Tiêu hồn Hoa Nguyệt Dạ
Phan_27
"Xích Đồng, cho ngươi 10 ngày, đến lúc đó ta tới lấy." Thập Dạ không nghe được câu kia, nàng không thương ngươi, hắn lạnh lùng phất tay áo rời đi.
Thỏ lại xoay người hôn khóe miệng Xích Đồng một cái, "Nương tử, tính khí của hắn thật thối, sẽ không ai thương hắn."
Xích Đồng cười khẽ, "Thỏ, ngươi tin hay không, ta đã từng rất thương hắn. . . . . ."
Thỏ giống như bị sét đánh, ngơ ngác đứng đó, lui về phía sau liền ngã xuống, lắp bắp nói, "Nương tử, ngươi đừng làm ta sợ, ta chịu không được sợ."
"Bây giờ không có, bởi vì hắn chưa có hồi báo, hơn nữa chúng ta cũng không thể. . . . . ." Xích Đồng cười một tiếng, lôi kéo Thỏ ngồi dậy, "Hôm nay hầm canh củ cải cho ngươi, nếm thử một chút."
Thỏ rất nhanh bình tĩnh lại, không hỏi, Xích Đồng từng nói với hắn, nàng và Thập Dạ có liên hệ máu mủ, nhưng là về quan hệ như thế nào, chính bọn họ cũng không rõ ràng, từ nhỏ ở trong bóng tối hai người nâng đở lẫn nhau, phải có cảm tình lẫn nhau. Thỏ nhớ tới mình đã từng mê luyến Hoa Nhiễm, thật ra tình yêu luôn không công bằng.
Hắn nếm thử một chút canh ngon, khóe môi lộ ra nụ cười hạnh phúc, hắn kéo Xích Đồng để cho nàng dán vào mình, múc một muỗng canh đưa vào trong miệng của nàng, "Ngươi cũng nếm thử một chút, ăn thật ngon nha."
Xích Đồng cười khẽ, hoa dung tuyệt thế, không cần bất kỳ nghỉ ngơi, nụ cười chính là vũ khí có sức quyến rũ lớn nhất. Thỏ bị nàng hấp dẫn một chút, từ đùa giỡn đến lộ ra chân tình, bề ngoài nàng lạnh lùng cũng không ngăn đưo nhiệt tình trong lòng hắn, hôm nay yêu chính là cả đời.
:clap:
Chương 96:
Trên đường về nhà, Nguyệt Vô Phong và Hoa Nhiễm, ở trong xe ngựa Nguyệt Vô Phong hôn vành tai Hoa Nhiễm, nói thật nhỏ, "Trở về chúng ta sinh một tiểu hài tử."
Hoa Nhiễm đỏ mặt, quệt mồm nói, "Tiểu hài tử đâu thể nói có liền có . . . . . ."
"Cũng đúng, chỉ có tiểu hài tử có duyên phận với chúng ta mới có thể chạy đến bụng của ngươi."
Hai người vui đùa một phen, Hoa Nhiễm dựa vào bả vai Nguyệt Vô Phong ngủ thật say, vì để cho nàng ngủ cho thoải mái, Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm xê dịch một chút, tựa vào trong ngực của hắn, hắn trêu chọc tóc mái Hoa Nhiễm, dịu dàng rơi xuống nụ hôn, trước kia cuộc sống như thế không có hy vọng xa vời, vậy mà hôm nay tới tự nhiên như vậy, hắn rất cảm kích, cũng rất hạnh phúc.
Nhân sinh xoay vòng, vào đúng lúc gặp đúng người chính là hạnh phúc lớn nhất, trước kia Nguyệt Vô Phong tuyệt đối sẽ không cười ấm áp, hạnh phúc như vậy.
Trở về nhà, đã lâu Nguyệt mẫu không gặp nhi tử và tức phụ của bà. Mắt cười thành vầng trăng, bà cho người chuẩn bị một bàn món ăn nhìn bọn họ ăn, còn nói đã phơi chăn cho bọn họ, trải xong giường để cho bọn họ nghỉ ngơi.
Hoa Nhiễm lại đem một chút quà mua ở Tô Châu giao cho Nguyệt mẫu và Nguyệt phụ, quà tặng tuy nhỏ, nhưng hai lão nhân gia rất vui vẻ. Đặc biệt là Nguyệt mẫu nhìn Hoa Nhiễm thế nào cũng không hài lòng, hôm nay càng nhìn càng thuận mắt, đứa nhỏ này cười một tiếng, ngọt ngào, thật là phiền não gì cũng quên mất. Nhi tử thật là có ánh mắt.
Lúc Nguyệt Vô Phong và Hoa Nhiễm cơm nước xong, Nguyệt mẫu len lén kéo Vô Phong hỏi, "Có động tĩnh gì về hài nhi hay không?"
Vô Phong bật cười, "Mẹ, ở đâu nhanh như vậy."
"Con trai, mẹ lớn tuổi rồi. . . . . ."
"Vô Phong biết bà muốn nói gì, vỗ vỗ vai của bà, "Mẹ, ngươi phải tin tưởng năng lực của nhi tử ngươi."
Mặc dù rất muốn tiểu hài nhi, nhưng nghĩ tới Hoa Nhiễm mang thai mười tháng, sinh con khổ sở đột nhiên có chút không đành lòng, tùy ý nói đôi câu rồi đi vào phòng cùng Hoa Nhiễm.
Hoa Nhiễm nằm lỳ ở trên giường, hít thật sâu thở ra một hơi, "Đi chỗ nào cũng kém hơn ở nhà a, trên giường có hương vị ấm áp." Hoa Nhiễm cười, nghiêng đầu qua nhìn Nguyệt Vô Phong đang đứng đó, "Tướng công, ngủ cùng với ta một lát a, ta cũng rất mệt mỏi."
"Tốt." Nguyệt Vô Phong cưng chìu cười một tiếng, cúi thấp người sờ sờ mũi của nàng, "Ta cũng mệt chết đi, hầu hạ ngươi ngủ ta cũng không ngủ được."
Hắn cởi xuống hài cho Hoa Nhiễm, nhìn thấy dáng vẻ Hoa Nhiễm ngượng ngùng lại chọc ngứa trên người nàng, nhìn Hoa Nhiễm khóc cầu khẩn, hắn mới bỏ qua, Nguyệt Vô Phong cũng lên giường, kéo Hoa Nhiễm, "Hoa Hoa?"
"Ừ. . . . . ." Hoa Nhiễm có chút cảm giác mông lung, giường mềm mại, lồng ngực nam nhân cũng làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái.
"Về sau có mơ ước gì muốn thực hiện không?"
"Không biết."
"Nếu như có phải nói sớm một chút, nếu như sau này già rồi, chúng ta cũng không đi nổi, khi đó nói thì đã quá muộn, bây giờ ta còn có thể cho ngươi một chút thời gian, cùng ngươi đi thực hiện."
Đôi tay Hoa Nhiễm ôm cổ Nguyệt Vô Phong, nàng nở nụ cười, "Vô Phong, ngươi thật tốt, nhưng hiện tại ta thật rất muốn ngủ, ngươi đã từng là mơ ước của ta, có ngươi, những mơ ước khác cũng sẽ rất nhanh thực hiện thôi. . . . . ."
Nguyệt Vô Phong véo cái mũi của nàng, "Có thể ta đã từng cũng có rất nhiều khát vọng, sau này mới hiểu có một số chuyện suy nghĩ lại, cho dù muốn làm cũng không có khả năng. Hôm nay có ngươi, có chút mộng tưởng viễn vông ta đều bỏ qua."
Hoa Nhiễm có chút hiểu tâm tư của Nguyệt Vô Phong, hắn không để bụng quyền lợi, cũng không đại biểu hắn không muốn, nàng không muốn hắn vì nàng mà buông tha lý tưởng, nhưng nếu hắn thật theo đuổi lý tưởng của nàng, nàng nghĩ. . . . . . Vậy thì ích kỷ một lần là được, giọng nói Hoa Nhiễm mang theo nỉ non, "Này, Nguyệt Vô Phong, ngươi còn có mộng tưởng khác không?"
"Tỷ như, muốn bay, dĩ nhiên cái này không thể nào."
Hoa Nhiễm cúi đầu nở nụ cười, nhẹ nhàng lại gần lỗ tai của hắn nói, "Tướng công, ngủ một giấc thật ngon, ngủ dậy ta dẫn ngươi đi bay."
Ngủ một giấc đến sáng hôm sau, lúc Nguyệt Vô Phong rời giường, Hoa Nhiễm đã trang điểm ăn mặc xong, y phục màu hồng đào, trên y phục không có bao nhiêu trang sức, chỉ có trên bả vai có một đóa hoa nhỏ màu hồng, trên mặt của nàng thoa một lớp phấn nhàn nhạt, xem ra khí sắc rất tốt, nụ cười tràn đầyhuôn mặt, nhìn ánh mắt của Nguyệt Vô Phong rất kinh ngạc. Nàng thấy Nguyệt Vô Phong tỉnh, cười khẽ, "Tướng công, nhanh rửa mặt, ăn điểm tâm, chúng ta đi chơi có được hay không?"
"Tốt." Nguyệt Vô Phong khẽ nở nụ cười, đứng lên ôm chầm Hoa Nhiễm hôn lên mặt nàng một cái.
Hoa Nhiễm đưa Nguyệt Vô Phong đi tới một chỗ trống trải trên bãi cỏ gần đó, ngày hôm nay khí trời tốt, vạn dặm không có bóng mây, mặt trời chiếu rọi ấm áp.
Hoa Nhiễm nhẹ nhàng chu miệng lên, "Không khí thật mát mẻ."
"Tại sao hôm nay nhàn rỗi như vậy, muốn tới đây chơi."
"Nhắm mắt lại." Hoa Nhiễm ngẩng đầu lên nói với nguyệt Vô Phong.
"Làm cái gì?"
"Nhắm mắt lại rồi nói." Hoa Nhiễm nhất quyết không tha, ép buộc làm nũng.
"Tốt." Nguyệt Vô Phong nhắm mắt, cảm thấy mình chân của từ t lơ lửng cách mặt đất, hồi lâu, hắn hỏi, "Có thể mở ra chưa?"
"Có thể." Hoa Nhiễm đáp lời.
Lúc Nguyệt Vô Phong mở mắt, phát hiện mình đã bay ở trên không, hắn nắm tay Hoa Nhiễm, chậm rãi bước trên không trung.
Dường như hắn có chút không tin nhìn Hoa Nhiễm, Hoa Nhiễm vô cùng đắc ý nói, "Cha ta trả lại pháp thuật cho ta, để cho ta tự bảo quản, hắn nói hắn tin tưởng ta sẽ không làm chuyện xấu. . . . . ."
Nguyệt Vô Phong đưa tay còn lại vuốt mặt của nàng, "Mặc dù có pháp thuật, về sau không vào lúc khẩn cấp, không cần lấy ra có hiểu không?"
"Ừ, hiểu."
"Hoa Hoa?"
"Hả?"
"Ở trên không trung hôn môi có cảm giác gì?"
"Không biết." Hoa Nhiễm lắc đầu, lại thấy mặt của Nguyệt Vô Phong từ từ nhích lại gần, "Vậy chúng ta thử một chút."
"Ưmh. . . . . ." Môi bị gắt gao dán sát vào. . . . . .
Trong không khí chảy xuôi một loại gọi là tình cảm mập mờ, trong không khí tĩnh lặng chỉ có âm thanh xào xạc của lá cây và tiếng hít thở của bọn họ từ từ nặng thêm.
:clap:
Chương 97:
Lần này sau khi trở về, Nguyệt Vô Phong cũng dần dần bận rộn. Trong ngày thường giảm bớt thời gian chăm sóc Hoa Nhiễm, thỉnh thoảng Nguyệt Vô Phong phải bận rộn xã giao một chút, sẽ trở về trễ một chút.
Thời tiết từ từ chuyển lạnh, sau khi Nguyệt Vô Phong trở về toàn thân lạnh buốt, nằm ở trên giường Hoa Nhiễm có chút không hài lòng, chẳng qua nhìn hắn mệt như vậy cũng không oán trách, rất tự nhiên đem đôi tay ôm lấy.
"Hoa Hoa, gần tới cuối năm, sẽ bận rộn một chút, chờ qua rằm, sẽ được nhàn rỗi, đến lúc đó dẫn ngươi đi ra ngoài giải sầu." Nguyệt Vô Phong rất nhanh đã ngủ mất, Hoa Nhiễm không khỏi vươn tay chạm vào khuôn mặt của hắn, dường như gầy gò đi không ít.
Từ lúc ở chung một chỗ, hai người đều vẫn đi chung với nhau, vậy mà hôm nay Nguyệt Vô Phong tách ra trong thời gian ngắn ngủi thật có chút không thích ứng, nàng cũng nghĩ tới cùng đi với Nguyệt Vô Phong. Chẳng qua Nguyệt Vô Phong không nở để cho nàng ở giữa mùa đông gió thổi lạnh, hơn nữa thường xuyên phải nằm vùng tại bến sông, hoặc là ra ngoài xã giao một chút, mà nữ nhân của hắn để cho nàng ở phía sau là tốt rồi, không cần phải để cho nàng đi ra ngoài, tránh bị tổn thương. Thời gian Hoa Nhiễm rảnh rỗi sẽ nghĩ đến Nguyệt Vô Phong, vì vậy cũng bắt đầu động thủ làm một chút chuyện mà nữ nhân nên làm.
Nàng sẽ cùng Nguyệt mẫu tham thảo ý thích của Nguyệt Vô Phong, ở trong phòng bếp bận rộn làm cho hắn món ăn yêu thích, mặc dù làm được cũng không tốt lắm, nhưng Nguyệt Vô Phong cười khen nàng, ăn hết tất cả món ăn, lúc này Hoa Nhiễm sẽ cười thật ngọt ngào. Nàng cũng sẽ ngồi ở trong phòng thêu một túi thơm nhỏ, để cho Nguyệt Vô Phong mang ở trên người, nàng nói, lúc thấy túi thơm sẽ nhớ đến nàng. Thỉnh thoảng cùng bà bà ra đường mua chút đồ trang sức xinh đẹp, mặc dù không đeo, nhưng không có một nữ nhân nào có thể cưỡng lại món đồ xinh đẹp.
Trong lòng mỗi nam nhân đều hư vinh, tầm quan trọng giữa thê tử và mẫu thân không rõ ràng lắm, nhưng nếu hai người bọn họ có thể sống chung thật tốt, hắn là người vui vẻ nhất.
Vào mười ngày cuối cùng của năm, Nguyệt Vô Phong còn đi Từ Khê một chuyến, hắn nói hắn sẽ trở lại vào lễ mừng năm mới. Cho nên vào ngày giao thừa, Hoa Nhiễm vẫn ở cửa ra vào, màn đêm dần dần buông xuống, rốt cuộc hoàn toàn tối đen, Nguyệt Vô Phong từ bên ngoài chạy về, nhìn thấy Hoa Nhiễm khoác áo bông màu đỏ chót, trên đỉnh đầu đội mũ hồ cừu thật dầy ngồi ở ngưỡng cửa tiền sảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh cóng đến đỏ bừng, Nguyệt Vô Phong chỉ cảm thấy đau lòng, người phía sau cũng không kịp hỏi hắn quà mang về an trí ở nơi nào, nhanh chóng tiến lên ôm Hoa Nhiễm vào trong ngực. .
Hoa Nhiễm thấy hắn trở lại, nở nụ cười, nàng nói, "Tướng công, rốt cuộc ngươi đã trở lại."
"Đứa ngốc, tại sao không ở bên trong chờ ta, bên ngoài rất lạnh, có lạnh hay không?" Nguyệt Vô Phong dẫn nàng vào trong phòng, pha cho nàng một ly trà nóng ấm áp, hắn đem ly trà đặt ở trong tay nàng, có chút trách cứ, "Để cho ấm lên, tay đã rất lạnh giá."
"Ưmh. . . . . ." Hoa Nhiễm cầm ly trà.
"Có nhớ đến ta không?" Nguyệt Vô Phong thấy trên mặt nàng có một chút ủy khuất, đi đến gần hôn môi của nàng một cái.
"Nhớ."
"Sau này ta ở nhà cùng ngươi."
"Đã làm xong rồi sao?"
"Đúng vậy, rốt cuộc cho gom đủ các khoản phí cho thái tử, ta cũng chia hơn phân nửa tài sản ra ngoài cho quốc khố, như vậy sau này bọn họ cũng sẽ không tìm chúng ta gây phiền toái."
Hoa Nhiễm đau lòng, xoa mặt của hắn, chỗ dưới cằm có râu ria màu xanh, nghĩ đến hắn luôn vì tương lai của bọn họ mà nghĩ biện pháp, "Đi đường rất vất vả a."
"Đúng vậy, vì muốn sớm nhìn thấy ngươi, bây giờ trở về tới đây, cảm thấy thật tốt, mệt nhọc gì cũng không còn." Nguyệt Vô Phong cười khẽ, kéo tay của nàng, nhẹ nhàng hôn từng ngón tay.
Cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, chẳng qua đơn giản vuốt ve thì có cảm giác. Cửa bị gõ vang, "Thiếu gia, phu nhân đã chuẩn bị xong thức ăn."
"Biết rồi." Nguyệt Vô Phong hôn nhẹ trán Hoa Nhiễm, sửa lại y phục của nàng một chút, "Tối nay chúng ta lại tái chiến."
Hoa Nhiễm đỏ mặt nhưng vẫn gật đầu một cái, chủ động dắt tay Nguyệt Vô Phong, mở cửa đi ra ngoài.
Giống như gia đình giàu có, lễ mừng năm mới luôn là có chuyện bận rộn không xong, Nguyệt gia cũng không ngoại lệ, chỉ tiếc mấy ngày nay Nguyệt Vô Phong không ở trong nhà, nên tiết kiệm cũng đã tiết kiệm, nhưng chuyện tế tổ tiên không thể sơ sót, sau khi ăn xong bữa cơm đoàn viên, lạy hết tổ tiên sau đó làm một loạt chuyện vụn vặt, rốt cuộc Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong an tĩnh ngồi một chỗ, thở dài thật sâu.
Hoa Nhiễm đột nhiên nói, "Chúng ta đi đốt pháo đi, hôm qua cùng mẹ mua pháo, mẹ nói khi còn bé ngươi rất ưa thích."
Nguyệt Vô Phong chỉ cảm thấy trái tim ấm áp, vươn tay vuốt vuốt cái mũi của nàng, "Nha đầu, ngày ngày kề cận mẹ ta, chuyện lúc ta còn nhỏ cũng bị ngươi biết."
"Hắc hắc, ta còn biết trước kia ngươi đái dầm, ô ô, đau, ta không nói, không nói." Hoa Nhiễm xin tha, lại nói, "Mẹ đối với ta rất tốt, chẳng qua ngày ngày hỏi ta lúc nào thì mang thai tiểu hài tử."
Nguyệt Vô Phong ôm Hoa Nhiễm vào trong ngực, hôn lên tóc nàng, "Về sau ta làm nhiều cùng ngươi, tự nhiên sẽ có tiểu hài tử, đi, chúng ta đi đốt pháo."
Thật ra, trong lòng Hoa Nhiễm có chút sợ hãi, sinh con, sinh ra tiểu hài tử ngộ nhỡ. . . . . . lần trước mẹ nàng đã từng nói với nàng, khi còn bé lúc nàng ba tuổi, trên đỉnh đầu nở ra một đóa hoa, hơn nữa chăm sóc đóa hoa này không tốt, sinh mạng của tiểu hài tử cũng tự nhiên biến mất theo, nàng không có quên, dù sao nàng vẫn là nửa yêu. .
Chuyện này nàng vẫn không dám nói, cũng không muốn nói, cho nên tạm thời cứ như vậy đi.
:clap:
Chương 98:
Nguyệt Vô Phong không có lừa gạt nàng, sau lễ mừng năm mới hai tháng đều ở nhà cùng nàng, thỉnh thoảng cũng đi ra ngoài xem hàng một chút, trong vòng một ngày chạy về. Buổi tối được nam nhân của mình thương yêu ôm vào ngực thật sự là một chuyện rất vừa lòng, Hoa Nhiễm ngủ ở trong ngực của hắn thõa mãn thở dài.
Sống chung với Nguyệt mẫu cũng rất tốt, cả ngày Hoa Nhiễm cũng sẽ không cảm thấy cô đơn, thỉnh thoảng được Nguyệt mẫu mang đi ra ngoài làm quen với những nữ tử nhà lành cùng lứa tuổi. Trước kia không có bằng hữu, hôm nay có mấy người nắm tay, Hoa Nhiễm chỉ có cảm giác mình rất sung sướng, chẳng qua trong lòng nàng cảm thấy kỳ quái, bà bà giới thiệu nữ tử đều đã có tiểu hài tử, nàng nhìn thấy lúc bọn họ ôm tiểu hài tử trên mặt đầy rạng rỡ, cũng nhìn thấy trên mặt nãi nãi của tiểu hài tử không tiếc nở nụ cười, thỉnh thoảng nàng cũng có thể ôm tiểu hài tử, nàng phát hiện trên người tiểu hài tử có một mùi sữa thơm rất dễ chịu.
Mỗi lần khi về nhà Hoa Nhiễm luôn có một loại cảm giác vẫn chưa thỏa mãn, hoặc nói là mất mát, bà bà cũng giả vờ như không biết, chỉ nói, "Tiểu hài tử kia xinh đAp quá. . . . . ."
"Vâng." Vừa nhắc tới chuyện này, Hoa Nhiễm bắt đầu hoạt bát hẳn lên, "Tiểu hài tử nhà đó ôm thật mềm, vừa đẹp. . . . . ." .
"Đúng vậy a. . . . . ."
Vì thế, Hoa Nhiễm chủ động hơn một chút, mặc dù cảm thấy rất mệt mỏi. Nguyệt Vô Phong cũng thích Hoa Nhiễm chủ động, trong khoảng thời gian này hắn cũng cảm thụ được Hoa Nhiễm rất muốn tiểu hài tử. Hôm nay bọn họ lại dây dưa cả một buổi tối, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Nguyệt Vô Phong ôm Hoa Nhiễm, một tay đặt tại trên bụng Hoa Nhiễm, nhẹ giọng hỏi, "Ngươi nói, nơi này có thể có một tiểu hài tử hay không?"
"Không biết." Hoa Nhiễm nhẹ giọng, nở nụ cười, nhớ tới mới vừa rồi, nàng thật sự chủ động, có chút ngượng ngùng đem vùi đầu vào trong ngực Nguyệt Vô Phong. Cằm Nguyệt Vô Phong nhẹ cọ ở đỉnh đầu của nàng, "Hoa Hoa, chỉ cần ngươi vui vẻ là được rồi, chúng ta không vội."
Hoa Nhiễm há mồm cắn lấy trước ngực của hắn, "Gạt người, rõ ràng ngươi rất muốn, lần đó ngươi còn nói tiểu hài tử nhà đó xinh đẹp."
"Đứa ngốc."
"Tướng công, nếu ta mang thai, ngươi đưa ta về nhà mẹ được chứ?" Hoa Nhiễm khẽ nhíu mày, run rẩy nói.
"Tại sao?"
"Ngươi hiểu, có mấy lời ta không muốn nói."
"Tốt, đến lúc đó ta sẽ nói với mẹ." Tay của Nguyệt Vô Phong vuốt ve ở trên eo nàng, cúi đầu chiếm lấy môi của nàng, "Còn có hơi sức a, chúng ta làm một lần nữa."
"Ưmh. . . . . ."
Tháng ba, mùa xuân trăm hoa đua nỡ, cả vùng đất hồi sinh. Bọn họ tay nắm tay đi bên bờ hồ bồng bềnh con sóng, thật vất vả mấy ngày mưa đã tạnh hẳn, không khí có vẻ rất trong lành. Mặc dù mặt đất có chút ươn ướt, trong lòng cũng hết sức vui vẻ. Hoa Nhiễm sôi nổi, lui về phía sau một bước, vừa cười vừa nói chuyện vui vẻ cùng Nguyệt Vô Phong, đột nhiên cảm thấy một cơn buồn nôn, ngồi xổm bên hồ nôn khan vài cái. Nguyệt Vô Phong ở sau lưng nàng vỗ vỗ lưng, ân cần nói, "Hôm nay ăn món gì không sạch sẽ?"
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian